Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Thơ với cuộc sống – Cuộc sống với thơ

Tập thơ Ngọn nến

Trên tay tôi đang cầm là bản thảo tập thơ Ngọn nến của Tiến sĩ Toán học Cao Ngọc Châu, với dung  lượng chừng 60 bài, đủ để dựng lên tập sách cỡ hơn trăm trang, dày dặn, khuôn thức đẹp gọn gàng gây ấn tượng cho người đọc. Tôi lật mở và đọc kỹ từng trang bản thảo từ đầu đến cuối với tất cả sự trân trọng của lòng mình trước thái độ, nghiêm túc với thơ và sự lao động trí tuệ cần mẫn của một nhà khoa học tự nhiên chuyên ngành Dự báo kinh tế trước mỗi trang viết về các vấn đề xã hội, tình yêu và cuộc sống.

Tơ lòng


Từng ngày vỗ cánh bay nhanh
Nụ thắm đã thành mọng trái
Khóe mắt, nụ cười thuở ấy
Nồng nàn đọng mãi trong tim
Mái xanh giờ đã bạch kim
Lửa lòng lung linh chẳng tắt

Tiền duyên


Phải chăng mình có tiền duyên
Mới quen nhau đã như thuyền gặp sông
Đêm ngày tơ tưởng nhớ mong
Cứ thao thức chuyện khai sông vượt đèo

Gương

Gương pha lê rạng nụ cười
Gương hồ cạm bẫy mây trời tơ vương
Gương tình mắt biếc người thương
Gương soi muôn mặt là gương cuộc đời



Em là


Em là giàn giầu thơm
Nhuộm cho đời xanh mãi
Anh cau vàng chờ hái
Cho môi ai thắm trầu.

Mẹ


Mẹ ban cho con cuộc đời
Giọt sữa mặn mồ hôi
Ôi! Công ơn của Mẹ
Biển Thái Bình khôn vơi

Quê hương


Quê hương – tiếng mẹ ru hời
Võng tre kẽo kẹt quãng đời ấu thơ
Cánh đồng gieo gặt ước mơ
Con sông neo đậu bến bờ đôi ta
Nghĩa tình cốt nhục ông cha
Bâng khuâng thương nhớ diết da trọn đời
Xa quê mấy chục năm rồi
Bôn ba khắp cả đất trời giang san
Á, Âu bao nước tham quan
Say tình, đắm cảnh nhân gian cũng nhiều
Mà sao hơn hết thương yêu
Quất Lâm quê mẹ, cánh diều tuổi thơ
Tôi yêu, yêu đến vô bờ
Có đêm thao thức thẫn thờ con tim
Xứ người lưu lạc cánh chim
Kho nao mỏi cánh lại tìm về quê
Ra đi tâm nguyện lời thề
Vinh quang hái gặt đem về dâng quê hương.

Tuổi học trò


Tuổi học trò như hoa buổi sớm
Tuổi học trò trái chín đầu mùa
Hoa buổi sớm trắng trinh e ấp
Trái đầu mùa ngọt ngọt  chua chua

Hoa tầm xuân


Mắt sắc, người thanh, tiếng một thanh
Nhà nông nhưng dáng vẻ đô thành
Môi hồng, da trắng, tay thon bút
Tóc xõa trùm vai thơm lá chanh

Cây nến


Từ buổi âm dương giao thoa
Thần nhẫn
Biến đôi ta thành nén
Anh là bấc trắng
Em là sáp trong
Một cộng một thành một
Hai trừ một bằng không
Hòa quyện nhau dâng hiến
Đến tan thành hư không

      Trích tập thơ Ngọn nến

Nguyễn Du và hoa trong Truyện Kiều


Những bông hoa  muôn màu muôn sắc rực rỡ lung linh dưới ánh mặt trời cùng với hương thơm quyến rũ lan tỏa mơn man trong gió mà tinh túy của đất trời ban tặng cho con người. “Dưới sân rộng sum suê quế huệ/ Trong nhà cao sực nức chi lan”. Nhưng “Chơi hoa đã đễ mấy người biết hoa”. Yêu và hiểu hoa như Nguyễn Du thật hiếm.
Trong truyện Kiều, đại thi hào Nguyễn Du đã nhắc đến 15 loài hoa là: Đào (21 lần), Mai (12 lần), Sen (13 lần), Lan (5 lần), Cỏ lau (2 lần), Hồng (6l ần), Lê (5 lần), Cúc (4 lần), Hải đường (2 lần), Trà mi (2 lần), Phù dung, Lựu, Mẫu đơn, Liễu, Huệ.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Xuân lai


Cứ Tết Xuân lai đúng lời
Cài hoa, gắn nụ khắp nơi nơi
Phổ cho chim thú bao bài hát
Vẩy nước cam lồ trắng xóa trời
Vắt nắng thành vàng treo cành quất
Cô sương đọng bạc rắc nhành mai
Phun sơn phủ lá cây xanh biếc
Thoa phấn lên môi bé đỏ tươi
Xuân tặng quà cho khắp mọi nhà
Trà thơm, kẹo ngọt, ngát hương hoa
Trẻ thêm sức khỏe, già thêm tuổi
Hây hẩy như xuân, mãi chẳng già